Nếu một lúc nào đó các cậu muốn gặp tôi, hãy hẹn tôi ở một nơi có thật nhiều cây xanh và nắng. Khi ấy tôi sẽ là một con mèo, ngoan ngoãn dụi đầu xuống bàn sưởi ấm, khen mùi nước hoa trên người cậu thật thơm, mời cậu một cốc trà mật ong và ngồi im vẽ lại con người dịu dàng đã đưa mình tới một nơi thật yên ả.
Đã qua bao mùa năm mới tôi không làm bucket list, vì thấy càng lớn càng hèn, làm cái gì cũng không dám, có cái việc đơn giản như khóc nức nở trước mặt người mình thương cũng sĩ diện không làm được nốt.
Nên là 2016 sẽ làm to do list. Hello Autumn! Những ngày thu cuối cùng cũng đến, thu Hà Nội thì càng “phải” yêu. Đầu ngõ nhà tôi có 2 cây hoa sữa, có tối nào đi chơi hẹn hò mà nghe mùi hoa sữa len vào khắp các bậc cầu thang thì biết là cái mùa yêu đương ẩm ương về rồi đó. Tôi không phủ nhận là cái thời tiết này thì có cơn gió lạnh lùa vào cửa sổ thôi, cũng muốn vứt hết ego với lý trí để nhấc máy lên và gọi cho những fling dang dở từ mấy cái mùa hè chết tiệt. Nhưng tạm để yên chuyện đó, hôm nay sẽ là một chuyện khác mà càng lớn thì tôi càng thấy là nó đúng. Ừ, đó là cái tít mà tôi giật ở phía trên.
Cả năm rồi không ngày nào là không lượn qua Mạc Thị Bưởi mà chẳng có lấy 1 lần ghé Lam. Nay Lam ra Hà Nội, tôi chỉ có đúng 30p buổi trưa vội vàng, tạt qua Manzi vào một trưa hè may quá là mát dịu. Và cũng thật may, ngày gần cuối Lam ở Hà Nội cùng thời gian nghỉ trưa nên thật là vắng, tha hồ cho tôi bày đủ trò và thử hết chiếc váy nọ tới bộ đầm kia.
|
XANH IS BLUEthe road showSIRENArchives
July 2023
Categories |