Trên chiếc blog Thu Xanh này, tôi viết về skincare dưỡng da mới có 3 lần - đây là lần thứ 4 (lần 1 ở đây, lần 2 ở đây, lần 3 ở đây). Chị em bây giờ có nhiều nguồn, từ những chuyên gia và các chị trong ngành. Hồi xưa tôi cũng xem tán loạn, tá lả bổ xiểng xong cũng chả follow được ai vì viết khó ngấm quá. May mà có chị Hannah Olala cho em gọi là có người để tham khảo, chứ nhiều khi bạn bè xung quanh còn quay sang hỏi, mình cũng ú ớ. Hồi trước, tôi bị mụn khủng khiếp, đã từng khóc than ở chiếc blog này. Sau đó cũng tự tìm cách vượt qua thành công. Cứ tưởng cuộc đời thanh tịnh thoát kiếp mụn, ai dè từ lúc vào Sài Gòn nó nổi đầy như nấm sau mưa (thật ra tôi muốn dùng là nhiều như c chó ngoài công viên nhưng nghĩ bụng khác đ gì mặt mình toàn c). Mà khổ là sợ đi khám vì không tin bác sĩ cho lắm, sợ bị làm tiền. Cứ thế đến đầu năm 2020, vào lần cách ly đợt 1, trước sức ép của gia đình, tôi phải đi bác sĩ da liễu. Phòng khám tư của bác sĩ về hưu thôi, nhưng đúng là once sợ bác sĩ, always sợ bác sĩ. Sau một hồi bác khám kết hợp dọa nạt, tính đến nay là tôi đã uống 5 cữ thuốc. Phải uống thuốc để kiềm dầu vùng chữ T, kết hợp bôi thuốc để da không bị rỗ. Bác bảo muốn skincare gì thì skincare, da cháu phải khỏe thì mới hấp thụ được đống dưỡng, không thì bôi chi cho phí tiền. Bác còn dặn phải đi ngủ sớm, phải uống nhiều nước, ăn rau củ quả lành mạnh. Trộm vía thì dạo này cũng nhuận sắc hơn, không bị mụn nữa kể cả đến kì. Vậy nên giờ rất khó khăn không cho ai sờ lên mặt, vì trên mặt đang tính bằng tiền tục tiệu. Hiện tại thì tôi đã dừng uống thuốc, chỉ dùng thuốc bôi vào buổi tối. Trộm vía là hết mụn rồi, nhưng nhân mụn kiểu li ti thì vẫn còn, mà bác bảo mụn ý khó nặn nên chỉ có uống thuốc với giữ cơ thể mát lành cho tự lặn. Thêm nữa là giờ tôi ở nhà suốt, ít tiếp xúc với loài người nên detox tinh thần, ngày uống 3 bình nước đi tè muốn trôi wc. Vậy thì mới đắp 7749 thứ ở dưới lên mặt được. Như đã từng kể, mà chả nhớ đã kể chưa, tôi đã từng đổ rất nhiều tiền cho dưỡng da, chuyện tôi lén lút mua nguyên bộ Infinity của Kose mấy tục tiệu ý… Mà bùn cười là hồi đấy mới ra trường, kinh tế còn non trẻ lắm, toàn tiền của mẫu hậu. Sau này nghĩ lại vừa bực vừa thương em Bánh ở thời điểm đó, vì còn quá trẻ + chưa trị hết mụn tuổi nổi loạn thì làm sao mà ba cái dưỡng chất dù nó xịn vclin, nó thấm vào? Ấy vậy mà bọn sale vẫn sống chết sale cho, và sale được, thì cũng vô lương tâm, còn mình thì ngu. Thôi thì cũng phải từng ngu ơi là ngu, giờ mới lớn khôn. Vậy nên khi Uyên bảo “hồi mới gặp, em từng nghĩ chị rất xịn và chảnh, chị bỏ mấy củ mua dưỡng da”, tôi cũng hơi nhói đau trong tym. Các em tôi mới chỉ biết tôi bỏ mấy củ khoai, mà không biết người chị giấu tiệt quá khứ từng đào bí ngô 🤕 Nên tôi rất thương các bạn nào đang vật lộn cứu lần da của mình. Tôi chỉ chia sẻ như này:
|